Park Ji-Sung: Bài ca cho anh

PSV Eindhoven 2004-05 có thể nói là PSV mạnh nhất kể từ thời điểm họ đoạt cú ăn 3 lịch sử năm 1988. Lúc ấy họ sở hữu những Cocu, Van Bommel, Alex, Gomes,v.v… Họ vô địch Eredivisie và KNVB Cup, đồng thời lọt vào trận bán kết cup C1, nơi đội chủ sân Philips Stadion chỉ thua đầy tiếc nuối AC Milan vì luật bàn thắng trên sân khách.Đội hình PSV khi ấy có một chàng trai cực kỳ bùng cháy, trong cái năm 2005 đáng nhớ ấy anh lọt vào danh sách đề cử Quả Bóng Vàng. Không những vậy, anh cực kỳ được fan yêu mến, đến nỗi họ đã sáng tác một bài hát để dành tặng riêng cho anh. Bài hát đó có tên: “Song for Park”!

Một ngày hè tháng 6 năm 2005, chàng trai Park Ji-Sung ấy đặt chân lên xứ sở sương mù! 4 triệu bảng là cái giá của “Park”, và điểm đến của anh là thành phố cổ kính Manchester. Người ta chỉ nghĩ anh đến để làm thương mại, như Dong Fangzhuo trước đó!

4 tháng sau, anh mang băng đội trưởng Man United khi gặp Lille ở Champions League, và người ta nhận ra Quỷ đỏ mua anh về không chỉ để quảng cáo trên truyền hình. Chỉ có điều, ban đầu người ta không hiểu anh làm gì trên sân bóng! Họ nhận ra rằng Park không phải một tay săn bàn thượng thặng như Van Nistelrooy, họ nhận ra rằng Park không phải một quái vật hàng thủ như Vidic, họ nhận ra rằng Park cũng chẳng phải người cầm trịch trận đấu như Scholes, họ chỉ nói rằng: “Park chạy!”. Nhưng chính những bước chạy của anh đã làm nên sự khác biệt so với phần còn lại, đúng như người đồng đội Patrice Evra đã nói: “Tôi nghĩ cậu ấy là một trong những cầu thủ quan trọng nhất trong đội vì cậu ấy không ngừng chạy, cậu ấy có thể chạy cả ngày. Đôi lúc tôi thấy thấm mệt, tôi tự nhủ rằng rồi sẽ ổn thôi vì Park sẽ chạy nốt phần còn lại!”

Chẳng lẽ Park không biết làm gì khác ngoài chạy? Không không, Park đơn giản là di chuyển liên tục đến những điểm nóng để hạ nhiệt, đơn giản là anh theo kèm các yếu nhân đội bạn, đơn giản là anh luôn có mặt đúng lúc đúng chỗ để cắt bóng, nhận bóng, chuyền bóng và thậm chí là ghi bàn, đúng như cái cách anh đánh đầu tung lưới Arsenal trong một ngày tháng 12 trên thảm cỏ Old Trafford!

Vậy đấy, Park luôn thầm lặng, cộng thêm lòng nhiệt huyết và sự cần cù trong những bước chạy, nguồn năng lượng tưởng như vô tận của anh khiến Manchester United thi đấu như thể có hơn 11 người trên sân bóng. Park có thể chơi hộ công, tiền vệ trung tâm, tiền vệ trái, phải thậm chí là hậu vệ cánh. Và ở bất cứ nơi đâu người ta cũng thấy anh chơi một cách nhiệt huyết, anh tranh chấp, anh chạy, anh chạy miệt mài, chạy như thể đây là trận đấu cuối cùng, chạy như thể không còn biết đến ngày mai vậy. Ở Old Trafford người ta có thể thấy những bóng áo đỏ như Dimitar Berbatov, Luis Nani hay Cristiano Ronaldo lững thững đi bộ sau khi để mất bóng nhưng Park thì không. Anh lập tức đeo bám đối thủ, anh bịt những khoảng trống mà đồng đội để lại phía sau! Như chính Andrea Pirlo đã viết trong tự truyện của mình: “Park Ji Sung là nguồn năng lượng nguyên tử đầu tiên của Hàn Quốc!”

Nếu ai đó nói rằng: “Park là một cầu thủ của những trận cầu lớn!” thì chắc hẳn Vidic sẽ cười mà vỗ vai người đó, đơn giản vì điều đó là lẽ dĩ nhiên, chẳng có gì phải bàn cãi. Ai cũng biết Park luôn là lựa chọn của Sir Alex khi đối đầu với các ông lớn, Park luôn là lựa chọn của Sir Alex khi tham dự cup châu Âu.

Park lại vắng mặt trong trận đấu lớn nhất sự nghiệp của mình, một điều có lẽ hẳn đã làm anh thất vọng cùng cực: trong khi các đồng đội đang dầm mưa trong đêm Luzhniki huyền ảo, anh chỉ có thể theo dõi từ trên khán đài, hướng đôi mắt buồn xuống thảm cỏ đất Moscow. Đó không những là một điều khó khăn với bản thân “Người ba phổi”, mà còn là một điều day dứt trong tâm trí Sir Alex Ferguson: “Loại Park khỏi đội hình là quyết định khó khăn nhất sự nghiệp cầm quân của tôi.”

Park không có mặt trong khoảnh khắc Ronaldo ngã xuống ôm mặt khóc trên thảm cỏ, không có mặt trong khoảnh khắc Van Der Sar giang hai cánh tay lên trời, và cũng không có mặt trong khoảnh khắc Vidic, Ferdinand cùng rất nhiều đồng đội chạy lại bên khung thành mà vỡ òa trong niềm vui sướng…

Đó là khi những Quỷ đỏ bảo nhau rằng: “70% bề mặt Trái Đất là nước, 29% còn lại in dấu giày Park Ji Sung, 1% còn kia, đó là mảnh đất Moscow mang đầy nuối tiếc!”

Vì hình bóng Park không xuất hiện trong đêm!

Pirlo, Ronaldinho, Messi,v.v… cả sự nghiệp Park chỉ theo kèm những người giỏi nhất!
Ronaldo, Scholes, Vidic,v.v… cả sự nghiệp Park thành công với những người tài ba nhất!
Có lúc anh thành công, nhưng cũng có những thời điểm anh thất bại.

Chỉ có tinh thần chiến đấu là vẫn mãi chiến thắng trong anh.

7 năm trôi qua, với đủ cung bậc xúc cảm, có vui có buồn, có cả nụ cười lẫn nước mắt…Những bước chạy của anh dẫn đến vinh quang tột đỉnh. 19 danh hiệu lớn nhỏ, danh xưng cầu thủ châu Á đầu tiên góp mặt trong trận chung kết UEFA Champions League, cầu thủ châu Á đầu tiên đeo băng đội trưởng của Man United và còn rất rất nhiều điều nữa mà người hâm mộ Á Châu tự hào về anh. Nhưng rồi tất cả những điều đó cũng ở lại sau lưng, đã đến lúc Park ra đi…Con đường anh vẫn chạy giờ đã rẽ sang một lối khác: anh không còn chạy theo con đường dẫn ra Old Trafford nữa. Anh chạy theo con đường dẫn thẳng vào những trái tim. Bởi vì khi đó, Park đã đổ những giọt mồ hôi làm ướt đẫm từng ngọn cỏ nơi Nhà hát!

Những người Đức tự hào vì có một số 13 toàn diện nhất là Ballack!
Những người Ý tự hào vì có một số 13 hào hoa nhất là Nesta!
Và rồi một người châu Á tiến lên..
Những Quỷ đỏ nhận ra họ có một số 13 nhiệt huyết nhất!
Cùng với đó, những người phương Đông tự hào vì có một số 13 làm nên lịch sử, một số 13 đã làm nên một bài ca vang vọng khắp trời Âu!

Bài ca dành cho Park!

>> Xem thêm: Keohay – Kèo nhà cái bóng đá trực tuyến hôm nay

Bài viết cùng chuyên mục